Bắt đầu từ thời điểm đặt chân lên mảnh đất này, Ôn Lệ đã biết mình không có chọn lựa nào khác.
Muốn sống sót ở nơi này thì chỉ có chém giết!
Muốn rời khỏi nơi này cũng chỉ có chém giết!
Cả một hành tinh, ngoại trừ một tòa kiến trúc không có cách nào chạm vào, thậm chí là không thể tới gần thì không có bất cứ trật tự nào, hoặc nên nói chỉ có một loại trật tự là chém giết.
Nếu như muốn rời khỏi nơi này thì phải đạt tới thực lực cấp Tai Nạn chân tự mới có cách.
Mà ở nơi này muốn gia tăng thực lực thì chỉ có thể dựa vào chém giết quái vật khác, lấy được một phần sức mạnh tử vong của đối phương mới được, vì thế mặt trăng đỏ này khẳng định chính là một quốc gia hỗn loạn.
Có điều cho dù trở thành cường giả cấp Tai Nạn chân tự thì cũng chỉ là lính hầu của lãnh chúa tử vong cấp Tai Biến mà thôi.
Mà nhóm lãnh chúa tử vong thật ra cũng chỉ là người hầu của vị chủ nhân Tử Tịch Không Minh kia mà thôi...
So với trước kia, thực lực của Ôn Lệ đã gia tăng rất lớn, thậm chí đã có được thực lực cấp Tai Nạn trung tự, tiến bộ như thế đã rất thần tốc, là điều mà trước kia hắn không dám tưởng tượng.
Dựa theo tốc độ này thì một ngày nào đó Ôn Lệ có thể trở về thế giới hiện thực để giết chết Ôn Văn, đoạt lại thứ kỳ dị kia.
Tuy rằng đến giờ Ôn Lệ vẫn chưa biết đó là thứ gì nhưng nó không hề trở ngại chuyện Ôn Lệ biết thứ đó rất mạnh.
Làn khí màu đỏ từ trên người hắn tỏa ra, bao phủ lấy đám đàn em của hắn.
Ánh mắt của đám quái vật kia trở nên đỏ bừng, tiến vào trạng thái cuồng bạo, sức chiến đấu cũng không biết tăng lên bao nhiêu, trực tiếp nghiền ép đám bộ xương kia.
Quái vật bị sức mạnh của Ôn Lệ đầu độc, khi giết chết kẻ địch đạt được sức mạnh tử vong thì sẽ có một phần nhỏ hội tụ lên người Ôn Văn, vì thế thực lực của hắn mới gia tăng nhanh như vậy.
Chỉ cần chỉ huy đám quái vật này thì có thể nhận được sức mạnh tử vong mà quái vật bình thường thiết tha mơ ước.
Rất nhanh những bộ xương kia đã bị đàn em của Ôn Lệ tách rời, chật vật trốn vào trong màng đỏ điên cuồng vô tận, ở trong màng đỏ kia chúng sẽ bị giết chết nhanh chóng, vì thế Ôn Lệ cũng không tiến hành truy đuổi.
Khu vực khai thác mỏ này ở trên trăng đỏ thì chỉ là một khu vực rất bình thường, nhưng đối với Ôn Lệ thì nó rất quý giá.
Bọn chúng có thể sử dụng loại khoáng sản đặc biệt trong mỏ để tiến hành rèn luyện vũ khí, sau đó cũng vũ khí này để giao dịch vật tư với những đoàn thể quái vật thế lực khác.
Sau khi có khu mỏ này, nhóm Ôn Lệ đã phát triển được căn bản... chỉ cần thời gian phát triển không bị người khác tiêu diệt.
Lúc đang đắc ý, Ôn Lệ đột nhiên mơ hồ, sau đó khi mở mắt ra thì phát hiện mình xuất hiện trên một bãi cỏ toàn là hoa.
Ở đối diện Ôn Lệ là một con quái vật to như một ngọn núi, nó đang tò mò đánh giá hắn.
Quái vật kia có thân thể nhân loại mập mạp, đầu dạng bạch tuộc, phía sau là một đôi cánh thịt thối rữa, làm người ta có cảm giác đặc biệt tà dị.
Đứng ở trước mặt thứ này, Ôn Lệ cảm thấy mình sắp điên mất rồi.
Có điều không sao cả, Ôn Lệ vốn chính là kẻ điên.
Nhưng Ôn Lệ không nhớ rõ mình đã trêu chọc thứ này khi nào!
Mà bên kia Ensuk cũng lô ra nụ cười tàn nhẫn.
Hơi thở của kẻ này tuy đã khác với trước kia nhưng mơ hồ có tính nhất trí, trên mặt tuy đã bị hủy dung nhưng lờ mờ có thể nhìn ra diện mạo trước kia.
Lần này sẽ không sai, nếu như còn sai thì hắn sẽ phát kẹo cho cho quái vật thành phố nước Oye!
Trước đó khi phái người bắt Ngô Vọng, Ensuk cũng từng nghi ngờ, không ngờ tới thật sự không phải Ngô Vọng mà là người này!
Đợi đến khi mình bắt được hắn thì nhất định phải để tên này nếm trải hình phạt tàn khốc nhất thế gian này, để hắn muốn sống không được, phải hối hận vì dám chống lại mình.
"Có điều, nơi hắn ở hiện giờ hình như có chút kỳ quái."
Ensuk rời khỏi cảnh trong mơ, bắt đầu quan sát nơi mà Ôn Lệ đang ở, mọi thứ đều có màu đỏ, hơn nữa còn có một tòa cung điện khổng lồ...
Theo thị giác của Ôn Lệ, căn bản không thể nhìn rõ tòa cung điện cách rất xa kia, nhưng có thể cảm nhận được sự khổng lồ tới mức làm người ta hít thở không thông.
"Cung điện khổng lồ như vậy, trong vô số năm tháng mà mình đã trải qua trước kia, chỉ có trên tinh cầu màu đỏ mang tới tai họa kia là có một tòa..."
"Chờ đã, nơi này không phải là hành tinh Tử Triệu chứ?"
Ensuk đột nhiên túa mồ hôi lạnh ròng ròng, hắn đã biết nơi này là nơi nào, lãnh địa của chủ nhân Tử Tịch Không Minh!
Sau khi hiểu được điều này, Ensuk cũng không thèm quản tới Ôn Lệ, trực tiếp giải trừ cảnh trong mơ, để ý thức quay trở về thành phố nước Oye.
Tuy Ensuk đã ngủ say không biết bao nhiêu năm rồi nhưng hắn vẫn còn nhớ rõ đây là người mà mình không thể nào trêu chọc nổi.
Mà trong những vị Ensuk không trêu chọc nổi, chỉ có tám vị Chúa Tể Tối Cao mới có thể làm cho hắn không dám có chút suy nghĩ nào trong đầu, mà hành tinh Tử Triệu chính là lãnh địa của một trong số những vị đó!
Ôn Lệ còn chưa rõ ràng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì cảnh trong mơ đã kết thúc.
Ôn Lệ vừa mở mắt ra thì nhìn thấy đám đàn em của mình đang dùng ánh mắt hung ác nhìn mình chằm chằm.
Có tên thậm chí còn rút vũ khí muốn tấn công hắn!
Đúng vậy, Ôn Lệ chỉ mơ hồ có một phút chốc thôi mà đám đàn em kia đã muốn nhân cơ hội này giết hắn!
Điều này làm Ôn Lệ rùng mình, ở trên trăng đỏ này, hắn không thể lộ ra chút sơ hở nào, chỉ cần có chút thả lỏng thì ngay cả đàn em cũng có khả năng cướp đi tính mạng của mình.
Ôn Lệ xách quái vật đám chỉ vũ khí về phía mình đi, dùng một cây gai nhọn ghim hắn ở nơi bắt mắt nhất trong khu mỏ để cảnh cáo đám quái vật khác.
Nhìn ánh mắt trốn tránh của đám quái vật, trong mắt Ôn Văn lóe ra tia sáng kỳ lạ: "Ở nơi này tuy nguy hiểm nhưng cũng đầy kỳ ngộ, một ngày nào đó mình sẽ đủ mạnh mẽ, sau đó sẽ cướp lại thứ thuộc về mình."
Ý thức quay trở lại trong giấc mơ của mình, Ensuk không trách mắng Kẻ Dịch Mộng.
Bởi vì xét theo một ý nghĩa nào đó, Kẻ Dịch Mộng thật sự đã tìm được người mà Ensuk muốn, chỉ có điều kẻ này đang ở nơi mà Ensuk không thể chạm tới mà thôi.
Sau đó Ensuk bắt đầu rơi vào suy ngẫm, quá trình thức tỉnh của hắn bị cắt đứt liệu có phải là do vị cường giả bên hành tinh Tử Triệu sắp xếp hay không?
Có phải Mẹ Vĩ Đại và chủ nhân Tử Tịch Không Minh có quan hệ tranh chấp hay không?
Nương theo suy ngẫm, lời nói mớ của Ensuk trở nên mãnh liệt, nhóm Kẻ Dịch Mộng cũng không thể nào chịu nổi, đều lùi ra khỏi cảnh trong mơ.
....
Ba ngày sau Ôn Văn lau mồ hôi trán, thở dài một hơi.
Mặc dù thứ mà anh muốn chế tạo cũng không có kỹ thuật quá cao siêu, nhưng một hơi chế tạo liền tù tì trăm món cũng làm anh mệt mỏi không thôi.
"Nhất định phải tóm được một quái vật làm nghề thợ thủ công!" Ôn Văn không biết đã hạ quyết tâm lần thứ bao nhiêu nói.
Anh vẫn luôn muốn tìm một quái vật hoặc là kẻ hung ác về giúp mình chế tạo vũ khí hoặc là trang bị siêu nhân.
Nhưng người như thế không hề dễ tìm, Ôn Văn vẫn luôn chú ý tin tức trên thiết bị đầu cuối siêu thở săn, thế nhưng vẫn không có quái vật nào đáp ứng được yêu cầu, chỉ cần nó xuất hiện, Ôn Văn nhất định sẽ không bỏ qua!
Nhưng bây giờ, nhìn trăm cây thương dài ở trước mặt, Ôn Văn rất thỏa mãn.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo